Wednesday, December 9, 2020

Con Ốc Bể

 Người gửi về tôi
Một con ốc nhỏ
Mang trùng dương sóng gió chốn xa xôi
Về góp mặt một chiều xuân đô hội
Kinh kỳ nhớ, tháng vơi ngày chờ đợi
Năm qua rồi mùa bước vội theo nhau
Bể đầy vơi mây nước có lên màu
Chân đã đến phương nào trên đất thổ?
Thư chẳng gửi nói lên ngày tái ngộ
Tin xuân về
Một hộp bé vuông thôi


Run tay lần mở vội
Nồng mặn mùi biển khơi
Đâu hoa đồng cỏ nội?
Đâu hương thắm lòng tôi?
Vạch rơm tìm bở ngỡ
Hư ảnh thoáng phai mờ
Vắng thơ người cách trở
Chiếc hộp vuông tay mở đóng không ngừng
Mắt ngơ ngác...
Vui mừng lòng chợt rõ
Người chỉ gửi một con ốc nhỏ
 Giấu lòng sau chiếc vỏ thô sơ
Vân vân màu hoa sóng
Vì ai ta mở lòng
Mấy xuân tình đo đắn
Thân bám đầy cát trắng xa khơi
Người đi cô đơn giữa biển trời
Nhớ mùa xuân đô hội
Gửi tâm tình trong lòng ốc nhắn xa xôi
"Ôi nhớ thương đành câm lặng không lời
Ngoài thân ốc còn bể khơi sóng gió"
Người không nói nhưng lòng tôi đã rõ
Buổi tao phùng đây đó vẫn còn xa
Năm năm nhuốm bụi phù hoa
Người đi trôi giạt nẻo xa chưa về
Mòn mỏi con ốc bể
Ngơ ngác buồn lê thê
Nhạc kinh thành không thể
Lập được tình sầu quê
Tương tư cát trắng miền duyên hải
Trùng dương xa sóng gió bủa tơi bời
Bụi đời nhạt sắc màu hoa sóng
Lòng ốc còn mang cát biển khơi
Tâm sự thoáng buồn khi chếch bóng
Xuân trôi ngùi ngậm nhơ không thôi
Ai đi cho gửi lòng tôi
Người ơi còn mấy hướng trời xa quê
Chợt nhìn con ốc bể
Thương thân thế não nề
Nâng niu cầm ngang mắt
Thoáng tư bề xôn xao
Giạt giào như gió lướt
Áp tai vào nghe sóng nước triều lên.

Trúc Liên

No comments:

Post a Comment