Wednesday, July 15, 2020

Thư Gửi Người Lính Biên Khu

Tôi viết bài thơ bé nhỏ
Gửi đến anh
Người lính biên khu
Người lính dựng cờ đất nước


Anh đã sống từ muôn ngàn năm trước
Và ngàn sau còn nhắc mãi tên anh
Hỡi người lính biên khu
Tôi nhớ anh khi mùa xuân chợt tới
Lá trên cành đã hé búp xanh
Đẹp như giấc mộng nguyên lành

Anh lính biên khu ơi
Đêm nay anh đứng gác
Nóc chòi canh bé nhỏ
Sao chứa nổi hồn anh
Đồi núi biên cương rừng thẳm xây thành
Mưa, mưa xuống giăng buồn đêm trừ tịch

Đêm ba mươi đứng gác
Tôi biết anh khao khát
Một ly cà phê đắng
Một khói thuốc lá thơm
Đêm ba mươi trời tối như căm hờn
Đêm ba mươi gió lùa qua vọng gác
Anh nhớ đến quê huơng
Nhìn lớp mưa mù giăng giăng đầu nuí
Đêm ba mươi
Đêm ba mươi trời đổ
Từng giòng thác lá vàng trôi
Trên màu giấy trắng
Xuống đầu bút tôi
Tôi nhớ đến anh
Đêm ba mươi
Chắc trời lạnh neỏ biên cương
Không đớm lửa ấm lòng quan tái
Tiếng hú rừng sâu tím màu hoang dại
Anh đứng đây mà nghe cả mùa xuân
Ấm lòng đơn anh kể chuyện một mình
Những câu chuyện ngày xưa đẹp quá
Đẹp như mắt của ngưòi yêu
Dịu hiền ôi bàn tay thon nhỏ
Đã từng ấp ủ bao ngày
Ngồi suốt canh trường nghe gió đùa mái tóc
Mộng những gì
Cho nắng cháy mùa xuân
Mất hoa niên
Tình cũ nhạt phai dần

Đêm nay đêm ba mươi
Anh ngồi trong tình thương rộng lớn
Của đất mẹ mến yêu
Đọc thơ tôi anh có nhớ nhung nhiều
Ngâm thơ tôi trong chòi canh tắt lửa
Ngoài trời mưa trắng xoá đêm ba mươi
Thèm cà phê thuốc lá nhạt môi cười

Đêm ba mươi
Anh nhìn núi đồi biên giới
Rồi nhìn sang vĩ tuyến
Căm hờn mắt quắc trong đêm
- Còn mùa xuân nào nữa
Ai về chíêm lại quê hương
Ngày anh về men rượu ấm ngả đường
Có cà phê thuốc lá
Có muôn vàn đôi mắt lạ
Nhìn anh như trút cả tình thương
Lên chiếc bào còn ngát khói sa trường

Đêm nay đêm ba mươi
Phiên gác nửa đêm trừ tịch
Anh thèm thuốc lá cà phê
Anh thèm ly rượu
Để mừng xuân chiên thắng
Để mẹ già hết nhìn đăm đẳm
Vợ hiền thôi nhắc ngày đi
Mắt khô rồi những giọt lệ phân kỳ

Đêm ba mươi
Anh ôm súng trên chòi canh tắt lửa
Nhìn mưa mù phủ lấp lối biên cương
Chim từ qui nhắc mãi nhịp canh trường
Và suối lạ reo sâu lòng rừng thẳm
Anh ghì súng mơ mùa xuân chiến thắng
Anh về lấy lại quê hương
Chữa lành vết thương nửa trời đất Việt

Ngày anh về
Có cà phê, thuốc lá
Có tình tôi gửi đến mừng anh
Mộng mùa xuân ngày ấy vẫn nguyên lành.

Tạ Tỵ

No comments:

Post a Comment