Thursday, July 16, 2020

Trăng Vương Tình Xóm Nhỏ

Ngõ khuya buồn nhớ vào tâm sự
Sương loãng vây sầu lên cố hương
HTT

Ngửa môi hứng ánh trăng rơi
Vòng tay ôm cả khung trời biếc xanh
Mắt ngời hương khép long lanh
Bước trong khói bụi, giao tình nắng mưa


Anh - người cán bộ buông mộng mơ ôm hoài bảo
Khép tuổi hoa trong sắc áo đen màu
Đem cuộc đời hàn vá những thương đau
Đem hơi thở ấp tình yêu sông nuí

Anh đến quê tôi  một chiều sương khói
Như mùa trăng lồng lộng sáng khung trời
Niềm yêu thương bừng nở những vành môi
Từng khô héo trong uất hờn chinh chiến

Anh đến quê tôi xoá niềm u nghẹn
Xoá màu tang tô thắm chữ Tin Yêu
Đem Tình Người lên ấp ủ thôn nghèo
Đem ánh nắng vãi tràn lên xóm nhỏ

Anh đến quê tôi xoá màu máu đỏ
Cho màu xanh lên ngõ mắt hoang buồn
Cho lúa vàng đồng nội ngát hoa hương
Cho mạch sống thấm nhuần trong cân não

Anh đến quê tôi đập tan cuồng bạo
Bóp nát nhục nhằn, chém vụn thê lương
Dựng những mái trường
Bắc cầu
Đắp lộ
Cầt xây công sở
Khơi chũng lòng kinh
Thôn trang sống lại thanh bình
Diều bay lơ lửng đồng xanh ngát màu
Bàn tay xiết chặt tay nhau
Mắt trao ánh mắt, xoá màu sương đêm
Thời gian như đọng đường tim
Cuộc đời như nét diễm huyền say mơ
Xóm thôn xuân nở bốn mùa
Anh về tô thắm màu cờ tin yêu

Có những buổi chiều
Ghé nhà tôi anh ngồi bên bếp lửa
Hương gia đình gợi niềm đau giông tố
Mắt rưng buồn anh kể chuyện quê anh:

Từ xa xôi lắm kinh thành
Thăng Long với cả mối tình đau thương
Lệ nhòa lệ máu yêu đương
Máu nhòa máu lệ đấu trường đỏ loang
Chao ôi, năm tháng bẽ bàng
Thù quê chưa trả, thù nàng chưa xong
Mười năm chinh chiến kiêu hùng
Cho dòng Bến Hải cách dòng chia đôi
Cho tang thương phủ kín trời
Cho toàn dân sống lại đời vong nô?
Xóm làng đói rách xác xơ
Xác ôm xác chiếu, hồn ngơ ngẩn hồn!

Từng nấm mộ hoang
Vùi chôn mươi xác chết
Những cánh tay còn vơ cao vùng thét
Những đầu lâu còn trợn mắt kinh hoàng
Đấu trường rên xiết hồn oan
Công trường lầm lũi từng đoàn người ma
Nắng thiêu đốt cháy làn da
Gió mưa lộng buốt không tà áo che
Giật mình tỉnh giấc hôn mê
Bước quay gót mộng tìm về người yêu

Thành phố tiêu điều
Một màu cờ đỏ
Mưa giăng ngõ cũ
Đôi bóng người đi
Mắt lệ hoen mi
Tóc buồn tang trắng
Nhà xưa vắng lặng
Em chết rồi - oan nghiệt một vòng giây!
Uất nghẹn dâng đầy
(chúng nó bắt em xung vào hộ lý
đem thân non tiếp tế vài đêm yêu...)
Giữ niềm trinh em đã chết một chiều
Mưa thổn thức buông mình ôm thành phố!

Niềm đau giông tố
Mắt rưng buồn anh nhìn qua cửa sổ
Thủng không gian anh gọi khẽ:
Em ơi!
Hờn căm lên mắt sáng ngời
Niềm xưa ấm ức cuộc đời gió sương

Rồi chiều ấy có mưa vương
Aó khăn, khăn áo lên đường anh đi
Rưng rưng lệ đỏ hoen mi
Mắt buồn xóm nhỏ hẹn về ngày mai
Nợ còn triũ nặng đôi vai
Nuí sông còn đẵm lệ đời chưa khô
Phong trần tóc lộng sương mưa
Lòng đau ôm cả hận thù quê hương
Anh đi tô thắm yêu thương
Anh đi khai phá con đường Tin Yêu

Đêm nay trăng rụng xóm nghèo
Tình trăng khơi dậy những chiều bên anh
Ngẩn ngơ sương khói xây thành
Thuyền neo bến nhỏ buông mình xôn xao
Thầm nghe hoa lá nghẹn ngào
Bâng khuâng gối mộng đi vào niềm xưa...

Hoài Tâm Tử


No comments:

Post a Comment