Wednesday, February 15, 2023

Thơ Thế Hệ

 Ngày ra đời, quê hương em đã mất
Mất tự do, mất hết cả nhân quyền
Hình ảnh mơ hồ cùng cha mẹ vượt biên
Em để lại bóng hình khô héo hắt
Rồi hôm nay nghe lòng đau như cắt
Ngòi viết tuôn không chấm ngắt từng lời
Hồn thơ đây, sao bút vẫn chơi vơi
Ôi âm hưởng của văn thơ tiếng Việt!
Em đã viết những gì em hiểu biết
Về Việt Nam nơi đất mẹ thương yêu
Và hằng đêm em khắc khoải mơ nhiều
Đem nhuệ khí tuổi hai mươi bồi đắp
Ở bên em có muôn ngàn dáng dấp
Họ ngày kia là thế hệ như em
Chí hiên ngang, ngưỡng mặt khoác trao đời
Tình tổ quốc lớn lao như trời biển
Chia xẻ với em, mỗi lần năm ba tiếng
Cũng chỉ mong truyền lại những tâm tư
Yêu quê hương qua hình ảnh ngôn từ
Văn chương đó đượm hồn em trong sáng
Tôi xúc động mượn vần thơ tỏ cạn
Khen tặng em đang làm rạng giống nòi
Quý dường bao, em khôn lớn xứ người
Mà tình tự Việt Nam đầy tim óc!
Giờ Việt Ngữ trôi qua trong khoảng chốc
So với dòng văn hóa bốn ngàn năm
Một cội nguồn cao đẹp giống Tiên Long
Nét hào khí cấy nương lòng tuổi trẻ
Tình đất nước thấm từng cơn gió nhẹ
Khẻ vào tim từ lúc biết làm thơ
Cảm động lòng bà Huyện thuở xa xưa
Nhớ non nước, sao đau lòng chim Quốc!
Tuổi thanh xuân hình dung về phương Bắc
Cộng sản tràn xâm lấn đất miền Nam
Năm Mậu Thân máu đổ khắp xóm làng
Hè Đỏ Lửa ngút ngàn trời gió bụi!
Kinh nghiệm của em bắt đầu sau trận cuối
Ngày đau thương Quốc Hận của Tháng Tư
Em ngây thơ khi tủi nhục không lời
Địa ngục đỏ đã đổi dời cuộc sống
Người tù hãm trong vòng đai lũ cộng
Kẻ tha phương nuôi ý chí quay về
Phải đồng tâm xóa sạch kiếp u mê
25 năm não nề trôi chảy!
Em, 25, tuổi mộng mơ bốc cháy
Không hững hờ nhìn thế cuộc trôi qua
Dòng sử Việt Nam không dừng lại quanh ta
Nó tiếp diễn để cuộn mình tiến bước
Chung quanh em bạn đồng hành tay dắt
Nắm cùng nhau tranh đấu chống điều sai
Để đến ngày đất Việt hết đọa đày
Không cộng sản, không Mác Lê chủ thuyết
Ngày dân Việt có tự do, tự quyết
Em trở về xây dựng lại quê hương
Cùng cha anh đi lại những con đường
Có máu lệ tủi hờn cơn quốc nạn
Em viết đi, viết cho lòng tỏ rạng
Ngôn ngữ này phong phú dệt vần thơ
Khi em về dòng chữ tựa trăng mơ
Trôi lay láng trong mảnh hồn trai Việt
Em cảm nhận thương quê mình da diết
Dải giang sơn chữ S ở trời Đông!

Giang Tân
03/2001

Chưa Yên Ngủ

 Bước rất nhẹ sợ đất mềm dưới gót
Trời đầy sao, cao ngất ánh trăng khuya
Thẩn thơ lòng đâu đó cõi chưa về
Gửi đất mẹ qua cận kề mây gió!

Dấu trầm luân, nỗi lòng chưa bỏ ngõ
Mảnh hồn kia đâu đó hướng về nhau
Còn lại gì? Tình tổ quốc lớn lao
Bàn chân cứng bước vào cơn gió bụi!

Tỏ cho nhau đoạn hành trình rải tưới
Quyện vào nhau vì một mối nhục thù
Mực tha hương, dòng máu chảy luân lưu
Chuông ngân mãi thấu trời cao vằng vặc!

Trăng Việt xứ, hồn anh linh dẫn dắt
Soi trại giam, ngục tối, cảnh đói nghèo
Sáng mãi lòng, không chết nhục, sống theo
Gương hào kiệt, anh hùng chưa dập tắt!

Sương khuya lạnh rơi đầy hay nước mắt?
Tiếng oán hờn dày đặc cả không gian
Rót vào lòng nội cỏ với cây ngàn
Chưa yên ngủ bởi trần gian rướm máu!

Giang Tân
2001

Hai Sự Sống

 Úp chụp khói sương ngày tiễn biệt
Một thời lý tưởng, một thời xuân
Mơ ngày trăng hội cùng tinh tú
Về dệt vần thơ đẹp bội phần!

Bỏ lại quê hương những cảnh tình
Có mây lơ lửng, trời hoàng hôn
Có mẹ nguyện cầu bên kinh kệ
Cha trán suy tư nghĩ ngợi luôn!

Còn lại quê hương những mảnh đời
Mười bảy mùa xuân lệ không nguôi
Ai người thế hệ còn tranh đấu?
Rồi nghĩ thân tôi - hạt cát trần!

Đất khách không mang tình máu mủ
Những ngày tôi sống xẻ làm đôi
Ý tưởng ra đi rồi đọng lại
Cuối cùng dừng tại đất nước tôi!

T.H.
1992

Tuổi Mộng Mơ

 Không gian đã quá xa rồi
Thời gian chưa tắt cuộc đời tuổi thơ
Nhớ hoài cảnh cũ tình xưa
Nơi quê hương đó, hàng dừa, bụi tre
Trưa nào bắt võng nằm nghe
Tiếng ve ríu rít báo hè đang sang
Bạn bè những nỗi chứa chan
Chia tay ba tháng với hàng lệ rơi
Thầy đi thay đổi cuộc đời
Trò đi theo tiếng gọi mời quê hương
Bút ghi dòng chữ nhớ thương
Người còn nơi ấy vấn vương bóng hình
Bờ ao bên bóng tự tình
Một con cá lội biết mình lẻ loi
Nhện giăng, giăng phủ góc đồi
Tâm tư phủ kín như mồi nhện kia...

Thu Đông Thảo
1977


Giờ Nghỉ Trưa tại UCSB

 Giờ nghỉ trưa hôm nay
Đi ngang lầu số hai
Sierra bóng người thưa thớt
Chợt tiếng đàn bên tai


Âm vang nghe quen thuộc
Điệu nghẹn ngào nức nở
Một cái gì Việt Nam
Và chân tôi dừng lại


Bước vào phòng xem phim
Chiến tranh này man dã
Bài Giọt Mưa Trên Lá
Đệm cả những cuộc đời!


Người mẹ khóc mất con
Trẻ thơ lang thang đói
Những thân hình tù tội
Bao thân xác héo hon!


Có nhìn lại quê hương
Saigon nay phố vắng
Dáng ai đi lẳng lặng
Phố ơi, buồn mờ sương!


Đã mấy năm qua rồi
Tình người còn giông tố
Tôi lạc lõng đô thành
Tìm mong ngày hạnh ngộ!

T.H.
S.B., 1981

Những Vần Thơ

Gió thổi lá cây buồn
Em sầu trời mưa tuôn
Âm vang hoài réo rắc
Thân phận và quê hương!

T.H.
1977

Chiều buồn ngồi bên cửa
Để mặc lòng nhớ thương
Hai phương trời cách trở
Tình thơ gởi trùng dương

Đem êm đềm điệu nhạc
Tình ca vọng cố hương
Ai đi buồn tan tác
Ai ở lại sầu vương!

T.H.
S.D. 1978

Sinh Viên Nghèo

Tháng giêng lạnh nằm nghe nhạc cũ
Trăng âm thầm từ giã năm qua
Tiết xuân sang  nghe thật hiền hòa
Thiếu rau cháo, thiếu xuân rộn rã
Đây bầu trời văn minh, văn hóa
Tôi nghèo tiền, nghèo cả tình thương
Nhớ tiên sinh đói rách vì trường
Phong vị phú cho thôi tẻ lạnh
Trên tứ tuần còn mài kinh sách
Tôi nửa đời, có trễ chi đâu?
Phận nữ nhi không mộng cơ cầu
Chút tri thức cho thêm duyên dáng!

T.H.
1983

Mắt Nai Buồn

 Tôi biết buồn với tuổi đời con gái
Một lần đi mang thương nhớ nghẹn ngào
Gió cuộc đời mang viễn ảnh thương đau
Chiều úp chụp đã lên màu sương khói!


Một hoài mong âm thầm lên tiếng gọi
Một linh hồn như lãng bạc mù khơi
Chiều xuân tàn chân đạp cánh hoa rơi
Một trận gió cuối xuân về thổi rụng


Trong ánh mắt nai còn vương khói súng
Ngày hôm nào đổ lệ bến chia ly
Những kẻ chờ đưa tiễn một người đi
Mây lơ láo trở về vùng chinh chiến


Mắt nai buồn vương vương màu khói quyện
Tuổi ngọc ngà rồi sẽ tóc cài sương
Mấy con đường đi vào ngã ly hương
Bao giờ thấy một con đường trở lại?

Non Sông Uất Hận

Trời đất đang vào mùa đông
Gió cuối năm lành lạnh
Nắng tháng mười hai nắng nhớ nhung
Nhớ chè thạch Phan Đình Phùng
Nhớ Ngã Sáu đi vào Petrus Ký
Nhớ Gia Long, con đường nhiều mộng mị
Và Duy Tân, ôi đoản khúc cuộc đời
Nhớ dừa tươi xẻ ngọt phố thị trưa
Nghe êm ái bài ca tình trường Luật
Trả Lại Em Yêu, một thời như đã mất
Ở đây một đời, em uất hận nong sông
Mây thôi dệt, tuyết có hồng?
Hay trắng mãi cho buốt lòng thiếu nữ
Gởi bạn bè bài thơ năm tháng cũ
Sao không buồn những giây phút đời lưu
Quê hương ta từng mảnh tối ngục tù
Trên đất khách, xuân hạ, thu thổn thức
Rồi đông về tâm tư buồn rạo rực...

G.T.
1982

Một Lòng

 Hồn thiêng sông núi lên khơi
Cánh gió trời mây rủ mời
Xao động, bút ngòi rung chuyển
Ẩn chìm, ầm ỉ, nơi nơi...
Dấy động lời thơ uất hận
Đâu đây câu chuyện một lòng
Anh Ngôn, cô Hồng, anh Vạn...
Chung niềm khổ nhục non sông
Ba mươi tháng thu, uất hận
Ác gian là đám giặc Hồ
Bán rẻ linh hồn tổ quốc
Tôn thờ chủ nghĩa ngu dân
Lớp lớp người đi lánh nạn
Trùng dương, vũ bão cuồng phong
Hải tặc, chìm tàu không ngại
Thà chôn thây ở biển đông
Chí sĩ, anh hùng ngả gục
Quyết không khuất phục bạo tàn
Thịt nát, xương tan trắng lạnh
Nỗi niềm phục quốc cưu mang
Sà lim chuyện tù ghi não
Tù nhân dưới ánh mù khơi
Viết đoạn hành trình khốn nạn
Vào tim nhân loại trọn đời
Tuổi xuân chôn vùi trí tuệ
Gái thơ, trai trẻ bụi đời
Mái ấm gia đình ly tán
Muôn ngàn thảm cảnh đọa khơi
Gần hai thập niên nhuộm đỏ
Hút bao máu mủ dân lành
Miệng lưỡi ngược xuôi, xuôi ngược
Nhà nước và Đảng lưu manh!
Quốc hận nuôi tình dân tộc
Khép mi hồi tưởng chuyện nhà
Nghe lòng bừng lên trắc trở
Sao đành để mặc dân ta?
Người ơi, tay tay nắm lấy
Bàn tay ấm tại cuối đường
Chúng ta nỗi niềm có một
Không hề bỏ mặc quê hương!

G.T.
1993

Chiều Một Mình

Chiều một mình thẩn thờ ngang ngõ vắng
Tôi nghe lòng trống trải mấy trùng dương
Chân bước nhẹ lòng tôi thương nhớ quá
Mẹ đâu rồi? Con mẹ đã sầu vương!

Tôi nhớ quá một ngày chưa ý tưởng
Lần sau cùng tôi cúng lễ dâng hương
Tôi chấp tay nguyện cầu mơ ước được
Một ngày về góp mặt với quê hương!

Tôi nhớ quá người cha già hai buổi
Công sở làm từng tuổi cuộc đời cha
Nhìn trường đời, trán suy tư chưa gội
"Gắng học hành, con hãy nhớ lời Ba!"

Tôi nhớ quá một buổi chiều ly biệt
Không dám nhìn dù chua xót tâm cang
"Con ơi, nhớ bao lời cha mẹ dặn
Một ngày về con Mẹ sẽ vinh quang!"

Tôi nhớ quá, các em còn nhỏ dại
Thằng thì hiền, học giỏi, hiếu mẹ cha
Và e thẹn như hai nàng em gái
Sân học đường chúng đẹp áo thước tha!

Và nhớ quá khung trời ngày đại học
Chiến tranh làm gián đoạn mộng tu mi
Chàng sinh viên mãi tìm tên trên góc
Không thấy gì, ôi bè bạn biệt ly!

Nào đâu biết những gì xoay chuyển nữa
Tôi bàng hoàng như cơn mộng chiêm bao
Quê hương tôi đã chuyển mình với lửa
Giấc mộng nào, ôi chua xót đớn đau!

T.H.
S.D., 1976

Một Sáng Mùa Thu

 Một sáng mùa thu em đi trên xác lá
Gió mùa thu dịu vợi tóc em bay
Em sờ lên môi hồng còn nguyên đó
Em sợ rồi má phấn sẽ tàn phai!

Thu Đông Thảo
S.D. 1975

Gió Sang

 Gió sang mang đến chuyện lòng
Rớt rơi tâm sự ngược dòng thời gian
Cuộc đời ai vẫn riêng mang
Làm sao ai biết gió sang thật buồn!

Thu Đông Thảo
E.M. 1979

Sunday, February 12, 2023

Yêu Em Như Một Đợi Chờ Đã Lâu

Cho cố nhân đêm buồn thao thức
Hôn thơ anh trên trang giấy bạc màu
Một cái gì thân thiết ở bên nhau
Và đâu đó, phương nào anh đang ở?
Santa Barbara chiều sương đổ
Bước bên anh, phố thị nắng lu mờ
Đôi bạn cùng dạo bước nói văn thơ
Anh kể chuyện tuyết sương miền xa đó
Xứ phù tang những tháng ngày nhung nhớ
Hồn thơ lay láng đợi chờ
Gặp em như một tình cờ
Yêu em như một đợi chờ đã lâu!

Thu Đông Thảo
1983

Tháng Tư Bị Mất

 (ngày tang Mẹ 13/4/2000)

Trời Tháng Tư nhận tin buồn Mẹ mất
Trời Tháng Tư u uất nỗi niềm đau
Trời Tháng Tư ngày con rời Tổ Quốc
Hai mươi lăm năm lệ vẫn rạc rào!
Một mơ ước được kề bên gối Mẹ
Kể Mẹ nghe đời lưu lạc tha hương
Những nẻo đường dằng dặc thấm gió sương
Tâm tư vẫn về trời Đông một hướng
Quê Mẹ đó, hàng dừa cao biểu tượng
Có Mẹ già trông ngóng đứa con xa
Quét lá rơi tưởng đếm tháng ngày qua
Mẹ không thể phôi pha tình thương nhớ
Độ xuân về mây buồn như nhắc nhở
Cũng trời xuân cũng mang nỗi hung tin
Mất Mẹ hiền trong cái mất vô biên
Một cái mất chở chuyên niềm nghị lực
Vĩnh biệt Mẹ, trới Tháng Tư bị mất!

T.H.
4/2000

Bỏ Lại

 Ai đứng bên kia
Có sầu cho số kiếp
Tôi đứng bên này
Sầu liếp một dòng sông!

Một lần đi qua
Như đánh mất một nhớ thương
Như để lại một nỗi buồn
Thời gian trắng bụi
Nên ghi nốt những ngày dài điên đảo

Viết gì đây?
Thời gian gậm nhấm với nỗi niềm tâm sự
Mùa thu buồn- mùa thu tha hương
Gió thổi - đêm lạnh lẽo gầy guộc
Trang giấy không chữ với hững hờ khơi trải
Tình tràn vào vũ vùng trụ mênh mông
Chân lang thang, bước chân nặng lạnh lùng
Lá ửng vàng, hàng cây tình rũ rượi
Đêm côn trùng, đem nỗi sầu rải tưới
Viết đoạn hành trình từ mùa thu con gái như xa xăm
Réo rắc tiếng gọi, tiếng gọi mời không đong đưa tình tứ
Buồn du dương như những mùa thu đi...

T.H.
1976



T.H.
San Diego, 5/1978

Tìm Cố Hương

 Xuân xa ghi lại cảnh tình
Bước quay gót mộng biết mình cô liêu
Quê hương, chinh chiến, tình yêu?
Giờ thì xin hẹn những ngày xuân tân
Cảnh tình lòng cũng bâng khuâng
Nghe như tiếng gọi đếm lần tuổi qua
Xuân đi xuân lại không già
Tình quê, xuân cũ đậm đà mãi thêm
Buồn thiu tôi thức thâu đêm
Bút nghiêng nhấn đậm bóp mềm cung thơ
Gió mây thì vẫn ơ hờ
Người xa thì vẫn mịt mờ như  đêm
Vần thơ trau chuốt êm đềm
Dắt hồn hoài niệm đi tìm cố hương!

T.H.
1977

Hương Hoa Chiếu Thủy

 Đêm tâm sự ngạt ngào hương cũ
Phóng trí mòn tìm lại cảnh xưa
Nhớ ngày nào tiễn biệt lưa thưa
Đem thân sống đế đáp hồn sông núi
Bên cố nhân thân mai già chiếu thủy
Hoàng hôn dần mùi vị thoảng gây mơ
Hoa nhẹ nhàng như ngưng đọng trông chờ
Sương khuya xuống cho đậm mùi nhan sắc
Người đã có một đoạn đời vun đắp
Ngất ngây lòng dù tình lụy khắc khe
Tôi vá víu để lòng che
Bên mình mãi
Với mùi hương chiếu thủy...

Thu Đông Thảo
1983

Mất

 Có cơn đau làm những đêm không ngủ
Đi tìm ai từ mục rã tan tành
Một chuyện tình đã đi vào say đắm
Rồi một ngày lại vội vã tan nhanh!
Còn luôn nhớ
Santa Barbara chiều sương lạnh
Biển hiền hòa em bước nhẹ bên anh
Hạnh phúc nào làm cho em bối rối
Em nhớ rằng
Em đã có anh
Đêm ở đây trăng không xuyên cành lá
Tiếng đời ồn nuốt mất cả hồn thơ
Không có anh để chuyện trò tâm sự
Em biết rằng
Em đã mất anh!

Thu Đông Thảo
1982

Đứng Giữa Trời Rộng Biển Dài

 Đứng giữa trời rộng biển dài
Đứng giữa thế gian nhớ mùi thuốc súng
Nhớ quê hương não nùng súng đạn
Chữ S còn sầu của đao binh
Người ra chưa dứt mộng xây thành
Kẻ ở lại một đời sau vỡ vụng!
Mẹ Việt ơi, danh kia còn uy dũng
Nhắn đàn con đang rải rác địa cầu
Một phần đời với vết nhục binh đao
Hãy trở lại với tiếng gào Tổ Quốc!
Việt Nam ơi, bốn ngàn năm văn vật
Phong hóa còn, hay địa ngục trần gian?
Mắt tôi nhòa với nước mắt giang san
Ngực tôi tức, đêm đêm nằm mộng mị
Không là mơ, không là điều phi lý
Tôi thấy mình đã bị mất quê hương
Mẹ có đau khi nhìn lũ bạo cường
Chôn con cái xuống mấy tầng hỏa ngục
Đứng giữa trời rộng biển dài
Nhớ quyê hương với nỗi buồn nghi ngút!

Giang Tân
1982

Tình Thi Nhân

 Có thuở năm nào nơi cố hương
Văn nhân, thi sĩ, lòng vấn vương
Non nước hữu tình, yêu cuộc sống
Loạn ly cám cảnh, sực đau lòng!

Có mối Tình Già đã bao năm
Phan Khôi bùng nổ lời thơ tân
Ngẫm suy nhân mệnh và cây cỏ
Thúc Giạ Thị hoài kiếp phù vân!

Nhìn cuộc chơi xuân, Hàn Mặc Tử
Độ Mùa Xuân Chín nhớ một người
Hổ Nhớ Rừng bận tâm Thế Lữ
Sa cơ đành ở chốn giam cầm!

Đêm Mưa, Huy Cận buồn giăng mắc
Sầu người chết, nhạc mang niềm đau
Giang Hồ, rượu ấy cùng nhan sắc
Máu du tử thực, Lưu Trọng Lư!

Bài thơ cuối ấy ai mang bán
TTKH khối tình dâng
Phút cuối luyến lưu Tương Dạ Biệt
Trăng thu tâm sự cùng Khái Hưng!

Đôi Bờ, Quang Dũng, đêm trăng mượn
Người đi kẻ ở, Vũ Hoàng Chương
Tương tư tưởng nhớ người trông hướng
Kẻ ở thôn xa, Nguyễn Bính thương!

Ai về kỷ niệm còn nguyên vẹn
Ngày tháng như nhau, Nguyễn Đình Toàn
Ao Ước, tình kia còn thai nghén
Cho người họ Tế dạ héo hon!

Tiếng "yêu" từ kẻ hồn da diết
Yêu miền Nam ấy, Bàng Bá Lân
Cảm xúc lòng người con gái Việt
Gương kia Hồ Dzếnh nạm vàng dâng!

Nếu hỏi ai làm thơ ái quốc?
Là Hoàng Trọng Mậu nặng tình sâu
Đường Về Kỷ Niệm, Đinh Hùng bước
Rêu phủ, gạch xiêu, chợt mối sầu!

Nét đẹp hiền lành miền sông Hậu
Bóng quê hương đó, tình Kiên Giang
Là gái sao trời đành cho xấu
Thơ kia Lệ Khánh mắt dâng tràn...

T.H.
1992

Sầu Chung

 Đây một vườn hoa trong nắng mai
Thiên nhiên gây cảm xúc muôn loài
Ngắm hoa, ngắt lá, nâng cành nhỏ
Tôi thả hồn theo điệu thơ bay...

Thi nhân biết dùng cảnh nên tình
Biết dệt vần thơ đẹp lung linh
Bàng bạc hồn tôi từ dạo ấy
Yêu thơ ai, hiểu được riêng mình!

Cành lá đầu thu gió hiu hiu
Bướm bay rũ cánh tựa như khêu
Mây trời lãng đãng trong vần điệu
Có mối sầu chung, những buổi chiều!

T.H.
1991


Quê Hương Còn Nghiệt Ngã

 Úp  mặt vào tay thấy cố hương
Thấy dòng sông đó lệ căm hờn
Người đi đâu dứt cơn nghiệt ngã
Kẻ ở làm sao gánh nước non!

Trời đêm biên giới gió sương nhiều
Biển động mênh mông đợt sóng lay
Thương quá anh ơi, hình hài ấy
Mảnh đất Việt Nam bị đọa đày!

Còn lại bên tôi mảnh giấy này
Cùng ai giải tỏa những cơn say
Có khi anh biết rằng mình tỉnh
Nhìn thấy gì không? Chim nó bay...

T.H.
1991

Lượm Lặt Những Vần Thơ


Có khi thi vị cuộc đời
Chợt như thoát tục tại nơi giam cầm
Nơi đây cô đọng lăng trầm
Bóng trăng thu đỗ hút hồn cõi thiên
Gió đêm thổi nhẹ qua thềm
Lá rơi rót điệu nhạc thiền bên tai

...

Ngẫm cuộc thê lương của nước nhà
Thời gian mười sáu tuổi đời qua
Chín năm ngục tối - bàn cờ hận
Vận nước đảo điên - tuổi đã già!

Ra tù mang áo vải lang thang
Thương nghĩa phu thê đoạn lỡ làng
Qua phố xem ra nhiều khác lạ
Bao người thương mến cho quà mang

Ngẫm nghĩ đời chưa đến nỗi nào
Tình xưa còn đó, hận còn sâu
Đem bao suy tính in vào trí
Giải bàn cờ đó cõi ngục lao!

Kiếm khách anh hùng từ vạn nẻo
Cùng nghe nhịp thở, một tâm tư
Đem thân thử thách cùng biển bão
Để tỏ lòng người biết thực hư!

Ơi hỡi thanh niên trời bốn bể
Non sông nay đã lệ dải dầu
Bao người ngục chết trong đem tối
Lời không tỏ hết những niềm đau!

Nay phải tha hương vì thế cuộc
Còn nghe máu vẫn chảy về tim
Con đường đi đó nhiều nanh vuốt
Giả trẻ chúng ta một nỗi niềm!

Cảm động tâm tình một người vượt biên tìm tự do
 T.H. 1991

Những vần thơ hay của nhà thơ H.O. Nguyễn Cát Tường

 Bước khua bờ ruộng nhỏ
Chiền chiên vụt bay cao
Nơi này xưa mẹ đứng
Hoa mướp  rụng bên rào...

...

Không thể nào quên buổi học đầu
Trống trường giục giã bước chân mau
Như con chim nhỏ chưa rời mẹ
Bật khóc to khi mẹ khuất rào!

Không thể nào quên những bạn bè
Bạn nghèo không đủ áo tơi che
Mùa đông gió thốc từng cơn lạnh
Sợ ngả đường trơn bước rụt rè...

...

Xin cám ơn hạnh phúc
Trong tay thật vô tình
Quá đơn sơ nào biết
Vội vàng hơn bình minh...

Xin cám ơn đau khổ
Trong tay cũng tình cờ
Định mệnh bày ra đó
Tưởng mảnh đời bâng quơ!

...

Chân dạo rừng sâu ngắm lá xanh
Chút rau dại hái cũng nên canh
Sau mưa le mọc thành chông nhọn
Đâm thủng lòng tôi, lòng các anh!
..

Xe chở tù qua những phố phường
Bổng dưng lòng nhớ những người thương
Vợ nhà chạy gạo nuôi con đủ?
Mấy đứa con thơ có đến trường?
...
Suối máu nằm chơi thêm mấy năm
Hận thù đâu chỗ để thơ văn
Bài thơ viết thực không lời đẹp
Mong mõi người sau bớt lỡ lầm!
..

Anh gởi cho em nỗi nhớ nhà
Bồi hồi, ân ái đã đi qua
Sài Gòn, Tân Hiệp mười cây số
Cách trở còn hơn sông núi xa!
Anh gởi cho em những lỡ làng
Những thư nhà, những chuyến sang ngang
Những tim khô héo trong rào kẽm
Những kẻ khùng điên ca hát vang...

..

Đất màu nảy đọt khoai lang
Bắp cao cờ phất, tiêu hàng cột chen
..

Mai ẩn sâu trong núi
Vắng cuộc đời bon chen
Trời đất đâu phân biệt
Đâu cỏ dại, hoa hèn!
Dĩ vãng như chiếc lá
Mắt không cần nhìn theo
Bước đi vui rạng rỡ
Dù lên thác xuống đèo...

Giòng nhựa nguyên nào chảy
Hồng căn da thịt người
...

Thursday, June 23, 2022

Mắt Nai Vương Khói Súng

Tôi biết buồn với tuổi đời con gái
Một lần đi mang thương nhớ nghẹn ngào
Gió cuộc đời mang hương ảnh thương đau
Chiều úp chụp đã lên màu sương khói!

Một tụ chất âm thầm lên tiếng gọi
Những bài thơ hoài bão nỗi chờ mong
Mùa xuân về sao cây cỏ long đong?
Người ngơ ngác nhìn gió giông thổi rụng!

Trong ánh mắt nai còn vương khói súng
Giọt tơi bời đổ lệ bến chia ly
Những kẻ chờ đưa tiễn một ngươi đi
Mây lơ láo trở về vùng chinh chiến!

Mắt nai buồn vương vương màu khói quyện
Tuổi ngọc ngà rồi sẽ tóc cài sương
Mấy con đường đi vào ngã ly hương
Bao giờ thấy một con đường trở lại?

TH

5/1975





Tuesday, December 7, 2021

Bài Thơ Cho Anh

                                                          


Bài Điếu Văn cho hương hồn cố thiếu úy Lê Trung Chánh, tử nạn bởi mìn cộng sản, ngày...., 1968.

Lê Trung Chánh, tức nhà thơ  Thiên Nam Yến - chủ bút Hồn Thơ 20, Gò Công.





Vừa nhận được tin hôm qua đăng trên báo
Mới hay rằng anh vĩnh viễn ra đi
Anh từ giả cuộc đời và tất cả
Tôi vô cùng thương xót lệ doanh mi!

Một vòng hoa tôi tiễn anh lần cuối
Với chiếc thẻ bài rỉ sét đất in sâu
Tên của anh thấm loang đầy vết máu
Một thi hài, một giấc ngủ nghìn thu

Monday, December 6, 2021

Phi Vụ Cuối Cùng

 Biên giới Việt Lào, tháng 10, ngày 18
1965, thuộc tỉnh Quảng Nam
Thời tiết nóng khô, núi rừng trùng điệp
Mây xám lưng trời, đe dọa, phong ba
H34, ba chiếc lượn vòng, trời xanh, mây tỏa
Phan Thế Long, phi công chính, cùng Tùng
Nguyễn Bảo Tùng thích ngang dọc không trung

Cùng Thơ về Đáy Mộ

 Tiễn anh về trong cõi âm xa
Bằng một bài thơ luống lệ nhòa
Nghe như rưng rức niềm tâm tưởng
Nguyễn Cát Tường- đời tạm đã qua!

Chim Nó Bay

 Úp mặt vào tay thấy cố hương
Thấy dòng sông đó lệ căm hờn
Người đi đâu đứt cơn nghiệt ngã
Kẻ ở làm sao gánh nước non?

Trời đêm mảnh đất gió sương nhiều
Biển động mênh mông đợt sóng lay
Thương quá anh ơi, hình hài ấy
Chữ S trời cho bị đọa đày!

Về Những Mảnh Đời

 Đọc tình anh qua điện thư trên máy
Với dòng thơ u uẩn những mảnh đời
Những thân hình vất vưởng trải nơi nơi
Quê hương đó có muôn lòng thổn thức!
Không gian thanh bình, tình anh rạo rực
Thời gian trôi, nhưng hờn mãi chồng thêm
Cõi đông kia là địa ngục của đêm
Bị quấn bởi những móc xiềng gông đỏ!

Wednesday, December 9, 2020

Con Ốc Bể

 Người gửi về tôi
Một con ốc nhỏ
Mang trùng dương sóng gió chốn xa xôi
Về góp mặt một chiều xuân đô hội
Kinh kỳ nhớ, tháng vơi ngày chờ đợi
Năm qua rồi mùa bước vội theo nhau
Bể đầy vơi mây nước có lên màu
Chân đã đến phương nào trên đất thổ?
Thư chẳng gửi nói lên ngày tái ngộ
Tin xuân về
Một hộp bé vuông thôi

Tình Liễu Trai

 Quê nàng xa lắm tận phương Đông
Mãi xóm bình minh rậy lửa hồng
Vóc liễu, y thường hoa phấp phới
Trùng dương ngàn dậm nhớ mênh mông

Chưa gặp bao giờ ta đã mê
Này đêm trăng thiếu, rượu xa về
Có ai ngăn bước cầm tay nhủ:
Xá muội tình sâu, chớ lỗi thề!

Monday, December 7, 2020

Bao Giờ Trở Lại Quê Hương

 Làng tôi có hoa gạo đỏ
Mùa thu nào máu thẫm lá tre xanh
Có con sông xinh
Bãi lầy ngọn xú
Hoa xương rồng nở
Tết rồi! Lộc phù quân đà xanh?
Phù quân xanh
Lá tre xanh
Tiếng ai hát bên đình?
Mà nghe nức nở tàn canh!