Biết em thuở mười lăm
Môi em mới chớm hồng
Tóc chưa đầy nửa búi
Trời trong trong mắt trong
Rồi em mười sáu tuổi
Anh cho chiếc khăn hồng
Em buộc lên mái tóc
Trời hỏi cưới mùa đông
Chiếc áo len ngày trước
Em ướm thử chật rồi
Khuy bấm cài không kỹ
Lấy tay che, em cười...
Năm ngoái em mười bảy
Anh tiếc tuổi mười lăm
Lá bàng bay trước ngõ
Môi em có trăng rằm
Em cắp sách đến trường
Bươm bướm bay dọc đường
Anh nhìn em hờn tủi
Lòng se thắt yêu đương
Anh yêu nhưng chẳng nói
Từ thuở em mười lăm
Sợ hoàng hôn vào mắt
Sợ môi hôn phai hồng
Năm nay em mười tám
Mùa lúa cốm vừa xanh
Em không đi học nữa
Nhìn trời không nhìn anh
Ngày vui em đốt pháo
Đâu chiếc pháo ngày xưa
Em đua anh em nhặt
Xác pháo hồng ngây thơ
Em chào anh thiết tha
Anh biết em thương nhớ
Thương nhớ một ngưòi anh
Từng hát ru em ngủ
Em đi theo tình em
Nói cười còn bở ngỡ
Anh về chôn tình anh
Trong vần thơ sầu khổ
Một đời em chính chuyên
Có bao giờ em ngỡ
Người anh cho khăn hồng
Người anh ru em ngủ
Yêu em thuở mười lăm
Đến giờ anh đành lỡ
Vườn nở nụ tầm xuân
Mưa bay ngoài cửa sổ
Em đã đi lấy chồng!
Đông Hồ
No comments:
Post a Comment