Anh là kẻ say mê nhưng nhút nhác
Không hiểu giùm, em lại nở trách anh
Là không yêu, là một kẻ vô tình
Anh tức quá đem lòng ao ước lệ
Nếu em chết chắc là anh có thể
Tỏ nỗi tình lặng lẽ quá sâu thâm
Anh tìm nơi em nghỉ giấc ngàn năm
Ngồi điên dại sầu như cây liễu rũ
Anh không uống, anh không ăn, không ngủ
Anh khóc than, than khóc đến bao giờ
Nước mắt anh lầy lội cả nấm mồ
Nhỏ từng giọt xuống thân em lạnh lẽo
Rồi anh chết, chết sầu, chết héo
Linh hồn anh thất thểu dõi hồn em
Và ở đâu kia, ở cõi đời đêm
Chắc em chẳng nghi ngờ tình anh nữa.
Tế Hanh
No comments:
Post a Comment