Wednesday, July 15, 2020

Nhất Định Thắng (1954 trích đoạn)

nhà thơ Trần Dần

(trích đọan)

Tôi đã sống rã rời cân não
Quãng thời gian nhưng nhức chuyện đi Nam
...
Họ lếch thếch ôm nhau đi từng mảng
Tôi đã trở nên người ôm giận
Tôi đem thân làm ụ cản đường đi
-Dừng lại! Đi đâu? Làm gì?
Họ kêu những thiếu tiền thiếu gạo
Thiếu cha, thiếu Chuá, thiếu vân vân
Có cả anh Nam chị Nữ kêu buồn
- Ở đây. Khát gió, thèm mây...Ô hay!
Sau đám mây kia - là cả miền Nam
Sao nở tưởng là non bồng của Mỹ!
...
Hỡi bạn đi Nam
Thiếu gì ư? Sao chẳng nói thật thà?
Chỉ là: Thiếu quả tim, bộ óc!
....
Tôi ao ước tất cả mọi người ta
Đòi thống nhất, phải đòi từ việc nhỏ
-từ cái ăn, cái ngủ, chuyện riêng tư
-từ suy nghĩ, nựng con, và tán vợ
...
Tôi bước đi, không thấy phố, không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ
Tôi đi giữa trời mưa đất Bắc
Tai bỗng nghe những tiếng thì thầm
Tiếng người nói xen tiếng người ầm ả
-Chúng phá hiệp thương
-Liệu có hiệp thương
-Liệu có tuyển cử
-Liệu tổng hay chẳng tổng
-Liệu đúng kỳ hay chậm vài năm
Những câu hỏi đi giữa đời lỏng chỏng

Ôi! Xưa nay Người vẫn thiếu tin Người
Người vẫn thường kinh hoảng trước tương lai
Người quên mất Mỹ là sư tử giấy
Người vẫn vội - Người chưa kiên nhẫn mấy!

No comments:

Post a Comment